Triển lãm 4Floating Memories

Ngày 01/10/2018

Triển lãm "Floating Memories" sẽ bắt đầu từ 18 giờ ngày 01/10/2018 tại sảnh trường Đại học Kiến trúc TP. Hồ Chí Minh (196 Pasteur, phường 6, quận 3 TP.Hồ Chí Minh). Triển lãm kéo dài từ ngày 01-05/10/2018.

Triển lãm là hoạt động phối hợp giữa Viện Pháp TP. Hồ Chí Minh và Đại học Kiến trúc TP. Hồ Chí Minh, do ông Bruno Grasser - chuyên gia về Mỹ thuật đô thị và khoa Mỹ thuật Công nghiệp trực tiếp tổ chức.

"Ký ức chơi vơi" phụ đề "Bộ máy thả trôi tòa nhà" là một sự  sắp  đặt với những mô hình tòa nhà bay lơ lững, gợi nhớ đến lồng đèn bằng  giấy. Những hộp tòa nhà từ 2 đến 3 tầng mà người ta thường thấy trong thành phố, dưới  sức ép phát triển đô thị, buộc  phải xây lên theo chiều thẳng  đứng.


Người ta có thể ví những tòa nhà này như những  khối hộp ma trận đa cảm thuộc về một thế giới lỗi thời nếu so sánh với một mô hình kinh tế mong muốn tạo ra một đô thị ít gò bó. Thông qua việc quan sát giai đoạn chuyển đổi văn hóa tại TP. Hồ Chí Minh, tác phẩm  được thể hiện như theo ghi nhận của Walter Benjamin trong cuốn sách Le raconteur (tạm dịch Người kể chuyện), đưa ra giả thuyết về chuyển động kiến tạo đang  được lặng lẽ hình thành theo dòng thời gian.

Các kiến trúc sư cùng các sinh viên trường Kiến trúc sẽ cho chúng ta biết những điều kiện để có thể sử dụng một mảng  không gian còn trống bên cạnh những tòa nhà chọc  trời cao vời vợi, như những biểu ngữ thể hiện đặc tính của thành phố, giúp người ta hiểu được cách  tiếp cận với thành phố và hội nhập với đô thị.
 

Những tòa nhà bong bóng bay mang theo một thông điệp rất thơ: khi một quả bóng bay lên trời, đó là khoảnh khắc mọi hoạt động ngưng lại, thời điểm chiêm ngưỡng một vật thể đang chênh  vênh lơ lửng.

Giấc mơ được là trẻ con để quên đi những  chuẩn mực  của xã hội, mà dường như những mô hình này đang bắt chước và nhảy nhót trên không. Tuy vậy, những bóng bóng bay này rất mong manh, dễ dàng bị quên lãng, việc rơi ngược trở lại xuống đất là điều không thể tránh khỏi. Những khối hộp kiến trúc chênh vênh, trôi nổi này rồi cũng sẽ chịu nguyên lý rơi ngược trở lại như những  quả bóng bay - trò chơi kết thúc.

‘Floating memories’,  sous-titré  ‘ Mécanique  d’un lâcher d’immeubles  est une installation présentant des maquettes volantes d’immeubles, rappelant  les lanternes  en papier. Des échantillons de compartiments, ces  immeubles  de deux à trois étages que l’on retrouve communément dans  les rues de la ville, sous pression  de l’abondant  tissu urbain qui se verticalise.

S’il est vrai que l’on pourrait les considérer comme  des  matrices  sentimentales d’un monde  probablement caduc par rapport  à un modèle  économique qui ambitionne  une organisation  urbaine déchainée, ils n’en demeurent pour autant  pas  nécessairement qu’une portée  nostalgique. Par l’observation de ce qui semble être une époque de transition dans  la culture d’ Hô-Chi-Minh-Ville, le projet se tourne plutôt, comme  l’a noté Walter Benjamin dans  son ouvrage  Le raconteur, vers l’objectif d’ y supposer les mouvements tectoniques qui peut-être se préparent, sourdement, à des  échelles  de temps imprédictibles,  autour d’une ville-monde, de ses  traditions et de ses  utopies  précaires.Les architectures papillonnantes réalisé avec les étudiants de l’école d’architecture raconteront leurs conditions,  en conquérant un morceau d’espace encore  disponible, tout en se déracinant pour trouver l’altitude et rivaliser avec la dimension vertigineuse des  tours.

Comme  des  banderoles revendiquant leurs identités citadines,  elles se donneront à voir comme  pour négocier  leurs accès à la ville et leur intégration urbaine.Les volumes soulevés  par les ballons d’hélium emportent avec eux une mécanique poétique : faire voler un ballon dans  un espace, c’est revendiquer  l’enchantement d’un moment  d’oisiveté absolue, la magie d’un instant de contemplation d’un objet flottant dans  son environnement dans  une forme d’improductivité totale. Une rêverie souvent  reléguée  aux enfants  portant  avec elle un relâchement des  normes  sociales  que ces  maquettes semblent imiter, dansant comme  des  fantômes dans  les airs.Pourtant, les ballons d’hélium ont une fragilité qu’il est facile d’oublier dans  les premiers  temps : ils finissent inexorablement par retomber. Ces architectures flottantes  sont donc  soumises à un compte à reboursavant épuisement ; la fin de partie.


A WORK BY BRUNO GRASSERMADE WITH THE STUDENTS OF THE ARCHITECTURE UNIVERSITY

Tin khác
 Fanpage Khoa Quy hoạch
 Fanpage Trường
 Phòng Quản lý Khoa học và Công nghệ
Bản quyền © 2012 thuộc về Trường Đại Học Kiến Trúc TP. Hồ Chí Minh